luc bat
Lục bát Cao Nguyên
Gió đang dạo khúc tình tang
Long lanh nốt nhạc mơ màng đợi trăng
Đong đưa cõi mộng vây giăng
Phiếm đàn lướt nhẹ rèm trăng hững hờ
Phiêu bồng vào cõi hoang sơ
Bầu trời lãng mạn trăng mờ mây trôi
Nôn nao thổn thức bồi hồi
Vu vơ mộng mị nổi trôi bềnh bồng
Ngoài kia gió lạnh rừng thông
Bập bùng ngọn lửa chiêng cồng bên nhau
Cao Nguyên tình nghĩa đậm sâu
Nụ cười khóe mắt trao câu ân tình
68
Sóng lướt bềnh bồng thuyền nổi trôi
Con người danh phận tạo đời tôi
Cầu vồng bảy sắc lung linh ảo
Cuộc sống thường hằng mãi đổi ngôi
Dấu ấn thời gian nuôi tóc bạc
Vết nhăn năm tháng dưỡng da mồi
Lục tuần lẻ tám năm đan mộng
Nguyệt quế cỏ may vẫn sánh đôi.
Chúa đến đợi ta
Rực rỡ hơn Giêrusalem
Hào quang tỏa sáng khắp Belem
Âm vang Thiên Sứ cao cung hát
Vội vã mục đồng chạy tới xem
Bái gối Giuse thờ lạy chúa
Nghiêng mình mẹ bế Đấng Uy Nghiêm
Hài nhi no sữa còn run lạnh
Thánh mẫu thương Con thiếu ấm êm
Đà lạt
Vách đá chênh vênh đứng tự hào
Hiên ngang hướng thẳng phía trời cao
Thông reo điệp khúc ca vi rút
Gió hát trường thi nhạc động đào
Nước biếc hồ xuân trăng khuyết bóng
Mây xanh Thung Lũng Tình Yêu trao
Ôi Đà Lạt đại ngàn hùng vĩ
Thác suối cao nguyên mãi dạt dào.
63
Mừng sinh nhật thứ sáu mươi ba
Thiếu nến không hoa cũng chẳng quà
Phúc đức lưu truyền cho hậu duệ
Kim ngân gom góp lộc an gia
Thành công từng trải thời trai trẻ
Thất thế kinh qua lúc tuổi già
Khắc nghiệp thời gian đành thúc thủ
Trăm năm cũng chỉ vó câu qua.
Cây trong đá
Mộc mạc thân rồng cũng điễm trang
Gian nan nắng hạn vẫn mơ màng
Phong nhiêu vắch đá cây vươn tốt
Tố chất khe vôi rễ nảy ngang
Nhất trụ ngoi cao đầu mũ đỏ
Lơ thơ quanh gốc tóc tiên vàng
Diêu vông cảm xúc tình qua lại
Khóe mắt người xưa lại rộn ràng
Lãng du
Ngựa hồng rong ruổi bao đêm trường
Đồng cỏ xanh rờn với gió sương
In đậm vó câu nơi xóm vắng
Chìm sâu ký ức chốn Tiên Vương
Mênh mông mây nước quên đường cũ
Bát ngát sông hồ nhớ cố hương
Mỏi gối chồn chân dừng gót bước
Hỏi còn ai nhớ cảnh chiều dương
Bóng xưa
Vằnh nón che nghiêng má ửng hưởng
Người xưa áo trắng một thời thương
Đang thì sắc sảo xuân phơi phới
Khi đã mặn mà lại tỏa hương
Đêm hạ cớ sao trời lạnh lẽo
Ngày đông ta sợ nắng chiều dương
Tình ơi biết mấy mùa trăng rọi
Đồi mộng mơ vẫn mãi phủ sương